“Trước đây về vấn đề chào xã giao các bé chào hỏi rất kém gần như là cứ phải nhắc nhở, nhiều lúc ba của các bạn đi làm về cứ phải nhắc: “Sao con không chào papa” thì mới bắt đầu chào nhưng mà bây giờ papa vừa đi làm về mở cạch cửa cái là chào hỏi kiểu rất quan tâm mà không có ngại ngùng gì nữa. Ba bé rất vui vì điều đó.”
Q1. Chị biết thông tin CLB từ đâu?
À chị nhận được tờ quảng cáo của các thầy cô CLB gửi ở ngay cổng trường.
Q2. Lý do chị cho bé theo học bóng đá tại Amitie?
Khi nhận được tờ rơi thấy Amitie là CLB của Nhật nên mình cũng muốn cho các bé tham gia, ba các bé là người Nhật nên cũng muốn các bé tìm hiểu về văn hoá trong thể thao của người Nhật. Với lại thấy tiêu chí của CLB cũng hay, các bé nhà mình thì hơi ương bướng ( cười) nên cũng muốn giáo dục về tính cách và cả thể chất luôn.
Bạn Bảo Châu là ham mê bóng đá nhất, tiếp đến là bạn Thái Sơn, còn bạn lớn nhất Nhật Quang thì không hăng hái lắm trong việc vận động nên chị rất muốn khuyến khích bạn ấy vận động vì trọng lượng cơ thể bạn ấy hơi quá mũm mĩm so với mức bình thường ( cười).
Q3. Chị có nhớ buổi học thử đầu tiên như thế nào không?
Buổi học đầu tiên về thì các bé rất hăng hái, hỏi mẹ: "Mẹ có đăng kí cho con học không?" chị mới hỏi: "Thế các con có muốn học không?". Các bé đều nói là "Có", nên chị đăng kí cho bé. Chị cũng chưa tiếp xúc qua các CLB bóng đá khác nên cũng không biết như thế nào nhưng thấy các bạn sau khi học xong thì rất phấn khích. Có một thời gian việc học ở trường không tốt nên mẹ cũng ra điều kiện là nếu kết quả học tập không tốt lên thì mẹ sẽ cho ngưng học đá banh thì thấy kết quả học có tốt lên, đôi khi cứ phải "yêu sách" như vậy (cười).
Q4. Chị thấy các bé tiến bộ như thế nào sau khi học tại Amitie?
Thật ra thời gian học của các bé chưa phải là dài nên chị cũng chưa thấy có gì gọi là nổi trội lắm, nhưng sự hứng thú đi học mà
không phải gượng ép là điều có thể thấy rõ nhất (cười). Trước đây mẹ cũng dự định cho đi học các CLB khác như bóng rổ nhưng các bạn không thích, chỉ có đi đá bóng ở Amitie là thấy các bạn thích thôi.
Trước đây về vấn đề chào xã giao các bé chào hỏi rất kém gần như là cứ phải nhắc nhở, nhiều lúc ba của các bạn đi làm về cứ phải nhắc: "Sao con không chào papa" thì mới bắt đầu chào nhưng mà bây giờ papa vừa đi làm về mở cạch cửa cái là chào hỏi kiểu rất là quan tâm mà không có ngại ngùng gì nữa. Ba bé rất vui vì điều đó.
Về lễ nghi là có tốt hơn trước nhưng tính tự lập là chưa có, mẹ vẫn cứ phải đi chuẩn bị đồ đá banh cho, những cái đó nhỏ thôi nhưng vẫn chưa tập được nhưng được cái là đúng lịch ngày thứ 6 nào cũng nhớ là hôm nay đi học đá banh. Chị muốn bé cải thiện thêm cả tính tự giác nữa.
Q5. Anh chị làm về lĩnh vực gì và anh chị mong muốn 3 bé trở thành người như thế nào trong tương lai?
Chị tự kinh doanh về lĩnh vực làm đẹp, mở Spa, còn anh thì làm về quản lý chất lượng linh kiện điện tử trong công ty Nhật.
Bạn bảo Châu thì thích làm cầu thủ, còn bạn lớn nhất, cái bạn mũm mĩm ấy thì muốn làm trong lĩnh vực liên quan đến ăn uống (cười lớn), còn bạn Thái Sơn còn đang mơ hồ giữa bóng đá và cảnh sát.
Trong tương lai anh chị đều thống nhất là các con thích cái gì thì cứ theo cái đấy chứ không ép buộc các con phải như thế nọ phải như thế kia, ba muốn các con tự theo đuổi ước mơ chứ không cấm cản nhưng mà phải có kỉ luật, đấy cũng là điều chị mong các bé có thể được giáo dục trong môi trường ở Amitie.