Q1. Đầu tiên em muốn hỏi bé nhà mình học tại Amitie được bao lâu rồi ạ?
An học ở Amitie cũng hơn 1 năm rồi. Gia đình cũng dành nhiều lời khen cho Amitie; vì người nhà có lên sân quan sát và bảo “Lần đầu tiên thấy lớp bóng đá có cách dạy vô cùng khác với những nơi còn lại” - không chỉ dạy về kỹ thuật, mà còn dạy con cách ứng xử đúng như đến lớp phải chào thầy, chào bạn.
Thật ra lúc An còn nhỏ có học đá banh ở một nơi khác; hồi đấy mẹ thấy An học hơi lãng phí thời gian, vì anh ấy ra sân chỉ “đuổi hoa bắt bướm” chứ không chạy không sút hăng say như mấy em nhỏ đang học ở Amitie đâu. Mẹ nghĩ 1 phần các con học với thầy cô Amitie rất vui nên mới hứng thú như thế.
Q2. Trên thang điểm 10, ba mẹ đánh giá Amitie bao nhiêu điểm? Số điểm này dựa trên tiêu chí nào ạ?
Mẹ cho điểm 10 luôn; thứ nhất là vì các thầy chú trọng tác phong, cách hành xử trong cuộc sống; mẹ đánh giá rất cao điều đó. Thầy cũng nhiệt tình và tâm huyết trong giảng dạy; có những ngày mẹ nghía trời sắp mưa và thắc mắc liệu lớp có học không, các thầy sẽ cập nhật liên tục là khoảng bao lâu báo lại mẹ về tình hình hoạt động của lớp trong thời tiết này. Đồng thời mẹ cũng thích cách thầy dạy các con biết cố gắng thì mới học tốt được; vì sự tiến bộ của con phải xuất phát từ bản thân chính con thì mới tiếp thu và áp dụng các bài học được.
Q3. Với những lời hứa khác của Amitie; bạn có ý thức thực hiện không ạ?
Về lời hứa “Cố gắng đến cùng”, ở lớp tiểu học có cô giáo dạy tiếng anh rất khó, thời gian đầu học với cô thì An khá xao lãng và mất tập trung. Qua vài lần cô nhắc nhở, kết hợp với việc được các thầy dặn dò về chủ đề học tại Amitie, với về nhà mẹ nói thêm nữa nên An cũng nhận thức và thay đổi trong cách học tập. Nhưng để đạt ngưỡng cao nhất của sự cố gắng đến cùng, vẫn cần người thúc đẩy An; mẹ hy vọng khi tham gia lớp Amitie đều đặn “mưa dầm thấm lâu” thì bạn sẽ có những cải thiện tích cực hơn.
Còn về quan tâm mọi người; ở góc độ gia đình, An rất biết suy nghĩ cho người khác. Với bạn bè thân thiết thì anh ấy cũng rất tình cảm, ga lăng. Có lần mẹ đón đi học về thì rất lâu mới thấy An, hóa ra bạn cùng bàn nhiều balo, nhiều quần áo, áo khoác nên An ở lại phụ bạn. Mẹ mới ghẹo là “Sao mà nhiều chuyện dữ vậy?” - anh ấy nói “Ủa bạn mình như vậy thì mình phải hỗ trợ bạn chứ!”. Trong lớp An có hội anh em hay giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau.
Q4. Bé có chia sẻ gì với ba mẹ về ước mơ sau này không ạ?
Tuổi còn nhỏ nên bạn có nhiều ước mơ khác nhau; lúc là cầu thủ chuyên nghiệp, lúc lại thích làm chú bộ đội. Con vẫn chưa đủ lớn để biết và xác định được mình thật sự muốn làm gì.
Còn ba mẹ đối với cả 2 anh em An rất thoải mái về nghề nghiệp sau này. Kể cả bây giờ mẹ cũng không áp lực các con về điểm số; nhưng ba mẹ yêu cầu đi học là phải có trách nhiệm, phải chuẩn bị bài vở, đồ dùng học tập đầy đủ, phải cố gắng học hết sức; lên lớp phải nghe lời thầy cô, phải cư xử lịch sự với bạn bè; chứ không phải ba mẹ không áp lực là muốn làm gì cũng được. Ba mẹ kỳ vọng đơn giản lắm, chỉ cần lớn lên con là người tử tế và sống hạnh phúc là được.